TRANG VĂN HÓA- LỊCH SỬ

THẾ À, THÔI KỆ VÀ MỈM CƯỜI


Tác giả: Lê Anh Tuyết
Thể loại: Đoản văn

 

**Lời giới thiệu: Diễn Đàn Nông Gia Việt Nam-Nam Úc hân hạnh được sự cộng tác của Lê Anh Tuyết. Hôm nay, Anh Tuyết gởi đến quí độc giả Đoản Văn nhan đề: Thế À, Thôi Kệ Và Mỉm Cười .Câu chuyện nói về sự việc thường nhật xãy ra trong đời. Chúng ta cứ vẫn bình thản để mọi sự đi qua. Nếu có thắc mắc chỉ làm bận tâm hồn mà thôi. Mọi việc đều đi qua êm đềm khi chúng ta thấu hiểu : Thế à, thôi kệ và mỉm cuời

Adelaide, 12/03/2021.
BBT/DĐNGVN-NU

 

*******

   

THẾ À, THÔI KỆ VÀ MỈM CƯỜI
LeAnhTuyet

    Trời chuẩn bị vào thu, không còn nhiều những chiều nắng trễ để chúng tôi thong dong thả bộ trên lối mòn bờ sông, để ngắm những đám hoa bên lối đi trong công viên luôn mỉm cười chào đón khách bộ hành. Hoàng hôn rớt xuống thật nhanh khi chưa kịp nhìn ánh mặt trời lần cuối để nói lời tạm biệt một ngày với bao nhiêu cảm xúc chợt đến chợt đi.
   Thôi kệ! Rồi hoàng hôn sẽ trở lại mà. Tôi tiếp bước, gặp một cô chim mái đang đậu trên cành cây có lá vàng sáng (không phải lá vàng cuối thu) lúc lắc cái mỏ nâu có vẻ nhiều chuyện hỏi tôi:
Bác đi đâu đấy?
Đi lòng vòng!
Cháu biết rồi, nhưng sao Bác đi lòng vòng?
Đi cho đủ 10.000 bước mỗi ngày. Con trai Bác bảo thế.
Ồ! Thì ra cái lòng vòng của Bác có mục đích, nhưng cho dẫu có lòng vòng cháu vẫn thấy Bác không lòng thòng.
Thế à!
    Tôi tiếp tục lòng vòng thì một con sâu róm sồn sồn đang gặm chiếc lá non, ngước cái cổ gớm ghiếc da nhăn nheo nhìn tôi ánh mắt không thiện cảm. Giọng khàn đặc hỏi tôi:
Bà nhìn gì thế?
Tôi ư?
Đúng rồi!
Tôi nhìn chiếc lá non
Nhưng tôi đang bò trên chiếc lá non
Đó là việc của Sâu
Tôi nghĩ bà nhìn tôi
Tôi chỉ nhìn những gì tốt đẹp.
    Chiếc lá non xanh mát nõn nà kia có tâm hồn tinh khiết, nhưng nó đang bị một vết dơ bám vào làm hư và xấu đi chiếc lá. Tôi định làm anh hùng nghĩa hiệp đuổi cái vết dơ ấy, nhưng không cần nữa, bởi tôi vừa dứt lời thì một cơn gió lùa qua, cái cục đen đủi kia bị thổi tung về đúng vị trí của nó, rớt xuống một vũng nước lầy có mùi hôi. Tôi nhìn chiếc lá non đang loay hoay chùi sạch cái mùi tanh tưởi còn sót lại rồi mỉm cười đi tiếp.
    Bỗng một cái gì đó cản bước chân tôi, suýt té. Tôi dừng lại nhìn xuống thì một cái ổ gà. không lớn nhưng nó cũng làm xấu đi đoạn đường dễ thương này. Tôi hỏi nó:
Tôi lấp lại nhé,
Tại sao?
Để người đi sau không té ngã.
Khó chịu, nó tiếp lời: Chúng tôi khó khăn lắm mới tạo được cái lỗ này. Bà không có quyền lấp nó.
Vậy cô làm gì?
Kêu cảnh sát!
Thế à!
    Tôi nhìn hai luống hoa bên đường đẹp quá, nó không thể bị ảnh hưởng bởi một cái lỗ đen phá đi  quang cảnh chung của con đường, chưa nói gây ra tai nạn cho người đi qua nó.
     Nó lớn tiếng, tôi ghét những bà những cô đi qua trong tâm thái an lành vui vẻ. Còn chúng tôi, chỉ là những vật lót nền cho loài người hưởng thụ
Vậy cô có muốn nhìn thấy chúng tôi té ngã?
Tôi thích!
Lần nữa tôi buông câu: Thế à!
Tôi hất một viên đá nhỏ bên lề lấp vào cái lỗ rồi tiếp tục lòng vòng
     Vài phút sau, tôi gặp một ông cụ tay dắt một con chó nhỏ có bộ lông màu trắng mượt. Chúng tôi gật đầu chào nhau.
Tôi khen, con chó dễ thương quá
Ông nói, không có nó tôi rất cô đơn
Vậy sao?
Bởi tôi chỉ một mình!
    Tôi nhìn ông thấu hiểu và nhớ câu chuyện con chó trung thành của một nhà soạn nhạc nổi tiếng. Ông rất nghèo khi còn sống, mặc dầu nhạc của ông trở thành bất hủ. Nhưng nhạc không làm người ta vui sướng nhảy cỡn lên như khi đồng dollar vào túi. Và ông cô đơn giữa cái thế giới đông người này cho đến khi ra nghĩa trang, chỉ duy nhất một con chó theo sau chiếc xe kéo quan tài trong cơn  bão tuyết. Vài ngày sau đó, con chó cũng gục bên nấm mồ lạnh lẽo của người chủ cô đơn! 
     Một thoáng buồn, tôi nhìn dòng sông hôm nay vắng lạnh. Gió chớm thu len vào chiếc áo khoác làm tôi run lên. Cái lạnh thể chất không tê tái như cái lạnh của tâm hồn.
     Tôi mỉm cười. Thôi...kệ! Cuộc đời mà!

Melbourne, 26/2/2021